Đối
với vạn vật trong cõi trần gian, Phật giáo đều có sự quan sát thấu đáo, hiểu rõ
thiên có thiên lý, địa có địa lý, nhân có nhân lý, vật có vật lý, tình có tình
lý, tâm có tâm lý. Trên thế gian bất kỳ sự vật gì cũng có cái “lý” riêng biệt của
nó, địa lý phong thủy tất nhiên cũng có “nguyên lý” của nó. Địa lý là dựa vào địa
hình và phương vị thiên thể mà sinh ra tầm ảnh
hưởng đối với con người, đây là thường thức của tự nhiên; thuận với lẽ tự nhiên
có thể thu được thời cơ thuận lợi, đạt được địa thế cực tốt của non sông; trái
với tự nhiên, sẽ có kết quả ngược lại.
Mưu
cầu cuộc sống bình an, mong mỏi xa lìa những muộn phiền âu lo, xưa nay đều như
vậy. Nhưng mà, thái độ của người bình thường, đối với các sự vật không hiểu,
không biết, không thể nhìn thấy, thường mù quáng mò mẫm suy đoán chủ quan, gán
ghép méo mó, thậm chí mê hoặc tin nó, vì vậy dễ dàng bị mê tín thần quyền (quyền
lực thần thánh) điều khiển, khống chế. Người Trung Quốc từ xưa đến nay tin tưởng
một cách tuyệt đối vào thuyết “địa lý phong thủy có thể ảnh hưởng tới phúc họa
của một đời người”, là một ví dụ.
Địa
lý phong thủy cố nhiên có nguyên lý của nó, song không phải là chân lý rốt ráo.
Đứng ở góc độ của thuyết Nghiệp lực và thuyết Nhân quả của Phật giáo để xem xét,
ta thấy rằng lành dữ họa phúc, đều là do nghiệp nhân thiện ác của kiếp quá khứ
tạo thành quả báo của đời nay, vốn không phải chịu tác động chi phối hay thao
túng của phong thủy địa lý. Hơn nữa, dưới cái nhìn thời-không của Phật giáo, cho biết rằng hư
không vốn không có phương vị (phương hướng và vị trí) tuyệt đối, ví như hai người
là A và B ngồi đối diện nhau, bên phải của A là bên trái của B, phía trước của
B là phía sau của A, trong thời-không
vô biên, không ranh giới, sinh mệnh thật sự của chúng ta là đang ở khắp mọi nơi,
không chỗ nào không có mặt, làm gì có chuyện phân chia phương vị thời-không? Khi một người có thể giác
ngộ thể chứng được bản lai diện mục của chính mình, thì bản thể tự tâm liền biến
khắp hư không, tràn ngập pháp giới, ngang khắp mười phương, dọc cùng ba đời,
dung hòa thành nhất thể với thời-không
vô hạn, vì vậy phương vị không ở chỗ khác, mà là ở ngay trong tâm của mỗi chúng
ta.
Thời
đại Đức Phật, trong Bà-la-môn-giáo (Brahmanism) thuộc xứ Ấn Độ, có thuyết “sáng sớm tắm rửa, kính
lễ sáu phương, có thể tăng thêm tuổi thọ và của cải”. Lúc bấy giờ, Thiện Sanh- con của trưởng giả Vương-xá-thành (Rajagrha), mỗi sáng sớm sau khi tắm rửa xong, liền y vào
pháp của Bà-la-môn hướng về sáu phương lễ bái. Đức Phật
nói với ông ta rằng: Sáu phương (đông, nam, tây, bắc, thượng, và hạ) có thể phối
hợp với cha mẹ, thầy cô, vợ chồng, gia tộc, đầy tớ, Sa môn (Srmaṇa) Bà-la-môn… , và đồng
thời mỗi bên phải lấy năm việc cung kính mà kinh Phật thuyết Thiện Sanh đã nêu, để hành xử với nhau cho phải đạo. Đức
Phật mượn năm việc này hướng dẫn cho tín chúng cách giao tiếp, ứng xử đúng với
đạo đức luân lý gia đình; đồng thời qua đấy cho biết phong thủy, địa lý cần phải
xây dựng trên luân lý, thế lý, pháp lý, và cả tâm lý; chỉ cần chúng ta thành
tâm, cõi lòng thanh thản, thì “mỗi ngày đều là ngày đẹp, khắp nơi đều là nơi đẹp”,
cho dù đi khắp thiên hạ, đều là địa lợi nhân hòa, lương thần cát nhật (ưu thế về
địa lý được lòng người, ngày lành tháng tốt), bởi vì tất cả phước điền đều
không rời xa tâm địa.
Phật
giáo là một tôn giáo trí tín, tất cả giáo lý Phật giáo như Nghiệp lực, Nhân quả,
Tam pháp ấn, Tứ diệu đế, Bát thánh đạo, Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, đều có mục
đích chung là nhằm khai mở trí tuệ của chúng sinh, giúp đỡ chúng sinh nhận thức
đúng bản chất của thực tướng nhân sinh, từ đó đi đến giải quyết các phiền não
khổ đau, đạt được giải thoát tự tại, sao có thể mê tín dị đoan địa lý phong thủy,
chỉ tăng thêm phiền não, vọng niệm và si mê mà thôi?!
Trong
kinh Di giáo, Đức Phật khuyên răn đệ
tử rằng: “Coi tướng lành dữ, tính tử vi,
suy luận hão huyền, coi bói tính số. Những việc coi ngày giờ tốt xấu như thế
này đều không nên làm” (Chiêm tướng cát hung, ngưỡng quan tinh tú thôi bộ doanh hư lịch số toán kế , giai sở bất
ưng). Luận Đại trí độ quyển 3 nói:
“Người xuất gia lấy thuật xem tinh tú, nhật nguyệt phong vũ…để tồn tại, là cầu
miếng ăn” (Tỳ kheo dĩ quan tinh tú, nhật nguyệt phong vũ đẳng lai sinh hoạt, thị
ngưỡng khẩu thực) là một trong những cách mưu sinh không chính đáng mà Đức Phật
khuyến cáo người xuất gia cần phải tránh xa. “Coi tướng lành dữ” chính là một
trong “ngũ tà mệnh” (năm cách kiếm sống không chính đáng), người con Phật nên lấy
đó làm lời cảnh tỉnh, nhắc nhở cho chính bản thân mình. Phật giáo không cho rằng
phong thủy địa lý, hiện tượng thiên văn giờ ngày là có liên quan với điềm lành
dữ của con người; nếu những người con Phật lấy điều này để duy trì mạng sống, cầu
miếng cơm manh áo, thì đã rơi vào những điều cấm trong giới luật của Phật giáo,
bởi vì đây không phải là chánh nghiệp, cũng chẳng phải là chánh mạng.
Phật giáo cho rằng “mọi người đều có Phật tính” (nhân nhân hữu Phật tính),
chính là muốn chúng ta nhận thức chính mình, khẳng định chính mình, và tin tưởng
vào chính mình, từ đây làm chủ nhân của chính mình. Vì thế, chỗ tốt lớn nhất học
Phật, chính là làm cho chúng ta vượt thoát ra ngoài sự mê tín dị đoan thần quyền,
không chịu sự chi phối của địa lý phong thủy, trả lại cho chính mình một đời sống
tự do tự chủ.
Điều mà thầy Phong thủy Trung Quốc nghĩ rằng địa lý tốt nhất phải là
“phía trước có chim Chu tước, phía sau có chim Huyền vũ, bên trái có rồng cuộn,
bên phải có hổ chầu” (tiền Chu tước, hậu Huyền vũ, tả long bàn, hữu hổ cứ), thực
ra chính là “trước có phong cảnh, sau có núi cao, bên trái có dòng sông, bên phải
có thông lộ”, lấy điều kiện sinh hoạt tốt nhất trong môi trường sống hiện đại
mà nói, có thể tóm tắt bốn điểm sau đây:
1. Phải có hệ thống thông gió, xung quanh bốn hướng, thông thoáng
không bị cản trở;
2. Phải có ánh sáng mặt trời, ánh sáng tự nhiên, ấm áp, sạch sẽ;
3. Phải có khoảng trống để ngắm nhìn, mênh mông bát ngát, cõi lòng
siêu thoát;
4. Phải có thông lộ, ra vào dễ dàng, ta người đều thấy tiện lợi.
Nói tóm, chỉ cần có thể tiện lợi cho sinh hoạt, trong cõi lòng vui vẻ
thoải mái, đấy chính là địa lý phong thủy tuyệt vời nhất.
Phật giáo cho rằng bên ngoài nếu có được địa lý môi trường chung quanh
tốt đẹp, cố nhiên là điều rất tốt lành, nhưng quan trọng hơn cả là nội tâm cũng
phải có địa lý phong thủy tốt đẹp. Nghĩa là nội tâm bên trong có: thông gió tốt
- dòng
suy nghĩ thông suốt; ánh nắng tốt – nhiệt tâm cởi mở; tầm nhìn tốt – nhìn về tương lai; con đường
tốt – Bồ đề chánh đạo, đây chính là “long huyệt”
tốt đẹp nhất, cao vời nhất của nội tâm bên trong.
Trích dịch từ: Phật giáo và thế tục,
in trong bộ sách Phật học giáo khoa thư
của Tinh Vân, NXB. Từ Thư Thượng Hải, năm 2008, trang 83- 86
Trà Vinh, 22/12/2012
Nguồn: Tạp chí VHPG, số 169, ngày 15/1/2013
Đăng nhận xét