Em hãy nhìn kìa. Ngoài khơi…!
Bóng xưa trầm ngâm, ai đã thiết tha vọng âm vỗ về: Nào con, quyến luyến mơ hồ
mà chi? Tĩnh tâm! Tịnh tâm! Con xem, vạn tượng đâu có bền lâu, như sương mùa
xuân nọ, móc sáng sớm này: lung linh ẩn hiện chốc lát vụt không; cây bên bờ, tơ
trong giếng nào được miên trường. Hệt như, ý nghĩ này nối tiếp ý nghĩ khác,
chuyển biến cực kỳ chóng vánh, nên chỉ trong nháy mắt, chuyển hơi thở đã là đời
sau.
Ôi, cuộc thế vô thường! Em ơi,
thế giới ba ngàn này vốn thế hỡ em! Tài, danh, sắc, thực, thùy hết thảy rồi
không. Nhưng lẽ nào, chẳng còn gì có- thể để lại miên viễn cho anh, cho
em và cho cả cõi đời này sao?!
Chữ rơi
nhặt lại
Một chút
cho đời.......
nhặt lại
Một chút
cho đời.......
Tiếng sáo non thẳm nào du
dương, bất chợt lồng lộng trong cõi lòng, thầm thì khát vọng, như muốn thúc giục
anh chọn lựa giữa một trong hai biên giới: khổ đau- bàng hoàng- chao động, và hạnh
phúc- an tĩnh- bình yên…
Miên man giữa cõi vô biên,
Bỗng nghe tiếng sáo ngập miền hư vô.
Viết tại Huế, vào một chiều Thu - Ngày 23 tháng 8 năm 2000.
Nay tạm dùng thay Lời nói đầu cho trang Blog này.
Trà Vinh, ngày 13/12/2012
Viết tại Huế, vào một chiều Thu - Ngày 23 tháng 8 năm 2000.
Nay tạm dùng thay Lời nói đầu cho trang Blog này.
Trà Vinh, ngày 13/12/2012
Trân trọng,
Cùng Tử Nguyễn Phước Tâm
Đăng nhận xét